Tân nữ phò mã. 5 bộ phim cổ trang kinh điển bị lãng quên, mong được làm lại Gần đây, nhiều bộ phim gắn liền với tuổi thơ, thời tuổi trẻ của công được làm đi làm lại vẫn 'ăn khách'. Tuy nhiên, vẫn có một số bộ phim kinh điển bị lãng quên. SHOWBIZ MUÔN MÀU 03/11 Ÿ—! }o¿ùøØ ]ïâ -ˆ.Qàá d7à|lß 4 Ã"í( 2» ½D,j;I$Ò¨F ˜ž#ß ð Dq¤Û…„Å}ù n'k¼ pxRû|‡ ‚€Ó Ï1›Á?] °ÿ³È ¿Ál hÈ9 v >A ø L 뎀U€™€µmK¤—üÈë P³¾\rŠ]'ž€Ð„ª4Ë"œD-'˜! 'Îô óv¦£/à ~á »-*^kÜ*€9 ¸'ñøqÖfḻ.0 ;YŒ (}Gæ0£-8™a4 † t4 ß ¹ü"Y Phát động Tháng hành động vì người cao tuổi Việt Nam năm 2022. (Từ ngày 10-16/10/2022) Lịch công tác của Thường trực Hội đồng nhân dân và lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện, tuần thứ tuần thứ 38 (Từ ngày 19-25/9/2022) Số 31 đường Phò Trạch, thị trấn Phong Điền Tập phim khắc hoạ toàn cảnh tình yêu, tuổi con trẻ và ước mơ chinh phục bầu trời của các phi công trẻ. Với vai diễn Cao Chí Hoằng (Roy), Mã Quốc Minh đang lấy được lòng khán giả nhờ vào tính bí quyết lạc quan, vui tính. Vào phần 1, Mã Quốc Minh không có nhiều đất diễn, thậm chí là khá làm nhạt trước những tài tử khác. Nhưng Cường "phò mã" xuất hiện và thay đổi mọi chuyện. Cường bén duyên với "công chúa" - con gái "vua dép lốp", bén duyên luôn cả với đôi dép cao su đen bóng. "Tôi sang chơi thỉnh thoảng thấy ông đang làm dép. Tôi thấy hay hay nên tự mày mò, tìm hiểu và biết ý nghĩa của Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Nguyên lai Tô Hạo quả thật là nữ tử. . . . . . Như vậy, năm đó vì sao Tô phu nhân trăm phương ngàn kế đem viên ngọc không chút tì vết này giấu trong nhà không cho gặp người, sau đó lại bị mình vô tình gặp được, liền nghĩ cách cả nhà rời Thanh Châu đi về phía Bắc, tất cả đều có thể giải thích. Tiểu Kiều thở ra một hơi, liên quan đến nghi vấn trong lòng nhiều năm chưa giải thích được, tâm tình nhất thời thoải mái hơn nhiều. Nàng vẫn đối với việc Tô Phu nhân không chấp nhận người con dâu như nàng canh cánh trong lòng, hiện nay rốt cục bình thường trở lại - nếu như không phải là vì không thể đắc tội được với Hoàng đế, Tô Phu nhân cũng tuyệt đối không để Tô Hạo kết hôn với Trường Ninh, vì lẽ đó Tô Phu nhân không phải là không thích mình, mà vì nữ tử không thể gả cho nữ tử, tiếp nhận người con dâu Trường Ninh này chẳng qua là vạn bất đắc dĩ. Có điều, tuy nói Hoàng đế là giận dữ mới hạ xuống cuộc hôn nhân này, nhưng hai người sau khi thành hôn vẫn ân ân ái ái, nhất định là có duyên phận từ trước chứ ? Trường Ninh là kiểu người cao ngạo không dính khói bụi trần gian, nếu như không gặp được Tô Hạo, coi như bị ép gả cho, cùng người không thích thành hôn, cũng sẽ không chịu ở chung một chỗ ? Mà Tô Hạo, tuy nói tính tình ôn hòa, đối với mỗi người đều tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải là dễ dàng đem trái tim trao cho người khác. . . . . . Chờ một chút, chờ một chút - hai đứa bé là như thế nào ? Không thể nào phủ nhận đó không phải là cốt nhục của hai nàng, nhưng các nàng đều là nữ tử. . . . . xem ra ta phải thật sự buông tay, nhỏ vài giọt nước mắt, để Tô Hạo nói ra tâm sự mới phải. Tiểu Kiều nghĩ tới đây, gật gù, trên mặt nở ra nụ cười. Tô Hạo ra khỏi hoàng cung, cố gắng hết sức bình phục lại tâm tình, đem chuyện Tiểu Kiều mang đến kinh ngạc cho mình nén xuống thấp nhất, tập trung suy nghĩ đối sách. Nguyên Tử Độ đã phụng mệnh lĩnh 20 ngàn cấm quân ra khỏi kinh thành, Tô Hạo đem Thần Cơ Doanh chia làm hai bộ, một bộ do Đỗ Vân suất lĩnh, đi tới trang viên tham gia vây quét, một bộ khác cho Giang Tuấn suất lĩnh, lập tức bố trí bên trong đại nội hoàng cung, ẩn giấu trong bóng tối, đương nhiên tất cả chuyện này đều được Hoàng đế phê chuẩn. Trước khi Đỗ Vân đi, Tô Hạo bí mật căn dặn hai việc, việc thứ nhất là nắm thời cơ lấy đi tính mạng Nguyên Tử Độ, người này công nhiên mưu phản, tuyệt không có thể lại lưu lại; việc thứ hai là gặp được đại nội ám vệ hoặc thánh vệ thì lập tức truyền đại lại bốn chữ - hoàng thượng an toàn, nhắc nhở đúng lúc trở về thủ. Tất cả bố trí xong xuôi, Tô Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ tới Trường Ninh, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút bận tâm, năm năm qua hai người cơ hồ mỗi ngày đều bên nhau, cùng giải quyết mọi chuyện, lần này lại bị tách ra, hơn nữa lại là trong thời điểm nguy cấp, đặc biệt là Trường Ninh hướng về Thanh Hà vương mà hành động, chấp niệm quá sâu chỉ sợ rơi vào tròng của đối phương, Ma Môn trước giờ hành xử không theo lẽ thường, còn không biết sẽ sử dụng quỷ kế gì. Có điều so với Trường Ninh, Tô Hạo càng mong nhớ hai đứa bé hơn, dù sao Trường Ninh tĩnh uyên có mưu mà người mang tuyệt kỹ, hai đứa bé thì lại còn nhỏ mảnh mai không hề có khả năng tự vệ, vì lẽ đó Tô Hạo vẫn chút do dự làm trái theo ý chỉ của Hoàng đế, trở lại Ngự Thư Phòng. Lúc này Tiểu Kiều đã theo lời căn dặn, cùng Thái Từ, hoàng hậu mang theo hai đứa bé đi tới Ngự Thư Phòng. Tô Hạo cố gắng làm vẻ mặt thong dong tự nhiên, tiến lên hướng về Hoàng đế hành lễ. Hoàng đế khoát tay nói, "Vào lúc này thì thôi." Giọng nói có chút giọng khàn. Tô Hạo nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, chỉ thấy hắn sắc mặt tiều tụy không một tia huyết sắc, bên tóc mai loang lổ tóc bạc lúc này dị thường dễ thấy. . . . . . Hoàng đế khi nào đã già nua như vậy, nàng càng không chú ý. "Phò mã, " Hoàng hậu ôm Tô Nhược đi tới, lo lắng nói, "Thừa dịp hiện tại thời gian chưa gấp, nhanh đưa hai đứa bé rời đi nơi này, bọn chúng mới có hơn hai tuổi, cứ thế mà đi thôi à. . . . . ." "Mẫu hậu, " Tô Hạo cười đánh gãy lời nói hoàng hậu, "Những phản tặc kia tuy rằng ngoan cố chống cự, nhưng lần này triều đình chắc chắn sẽ một lưới đánh gọn, mẫu hậu không cần quá lo lắng." Đang nói, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện tại trong Ngự Thư Phòng, có giọng nói lạnh lùng cùng một tia tức giận, "Ai là người ra chủ ý điều động cấm quân đi vây quét Trang viên ?" chính là Trường Ninh. Nguyên lai trong trang viên đại nội ám vệ cũng đã sớm động thủ, cả vườn đều là Đao Quang Kiếm Ảnh, Trường Ninh tìm khắp nơi không thấy người của Thanh Hà vương, lại phát hiện số lượng lớn cấm quân xuất hiện trong trang viên, không khỏi cả kinh - cấm quân chính là phụ trách thủ vệ hoàng cung , cấm quân bị điều động tới đây chứng tỏ hoàng cung thủ vệ sẽ trống vắng, bọn người của Thanh Hà vương nhất định nhân cơ hội tập kích hoàng cung ám sát Hoàng Đế cùng thái tử. Bởi vậy không để ý nhiều, đích thân hồi cung. Hoàng đế nói, "Nguyên Tử Độ mang đi 20 ngàn cấm quân cùng với thân tín của hắn đi, không có hắn bên cạnh trẫm ngược lại còn cảm thấy an toàn hơn chút." Tô Hạo nhìn thấy Trường Ninh, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn, hòa nhã nói, "Điện hạ không cần phải lo lắng, Giang Tuấn đã mang hỏa khí doanh mai phục trong chỗ tối tại hoàng cung, bây giờ chúng ta ôm cây đợi thỏ, đợi bọn người Thanh Hà vương vào tròng, một lưới bắt hết." Sắc mặt Trường Ninh lúc này mới dễ nhìn chút, Tô Nhược duỗi ra tay nhỏ muốn Trường Ninh ôm, Trường Ninh cũng không liếc mắt nhìn, hướng về Tô Hạo nói, "Thủ hạ của Thanh Hà vương giỏi về dùng độc hại người, thường thường đánh bất ngờ khói độc đầy trời, cho dù bí mật trốn, cũng khó trốn được độc hại, nếu như Thanh Hà vương quả nhiên đột kích, chỉ sợ hỏa khí doanh cũng không còn tác dụng." Năm đó nàng cùng Huyền Tuyết dắt tay ám sát Thanh Hà vương, chính là bởi bị độc mới trắng tay trở về. "Trường Ninh công chúa quả nhiên là suy nghĩ hơn người," Trường Ninh vừa dứt lời, vài tên thái giám canh giữ ở trước Ngự Thư Phòng đột nhiên đã xuống, thân hình Thanh Hà vương xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một tay chắp sau lưng, một tay cầm phiến quạt quạt trước ngực, vẻ mặt đầy đắc ý, Chỉ tiếc đã quá muộn, bên ngoài đã hoàn toàn mịt mù khói độc." Thanh Thành Vương đi theo sau đó vào, "Ahaha, bản vương lúc đó ở dưới cửa thành đã nói, bản vương nhất định sẽ trở về, thế nào? Không có nuốt lời chứ?" Dừng một chút, lại nói, "Ôm cây đợi thỏ cố nhiên diệu kế, thế nhưng nếu như cuối cùng chờ tới là con cọp, nên làm thế nào cho phải đây? Ahaha. . . . . ." Ở phía sau bọn họ, Vấn Nguyệt cùng Cận Ngọc đang đứng chắp tay, ánh mắt Vấn Nguyệt trong chớp mắt nhìn Tô Hạo, nhưng rất nhanh rời đi. Hoàng đế chỉ cảm thấy một luồng tức giận nhảy lên trên đỉnh đầu, thân thể run như lá cây trong gió thu, chỉ vào bốn người nói, "Ngươi, ngươi, các ngươi thật to gan !" Không nghĩ tới thân thể Thanh Hà vương run lên còn lợi hại hơn cả hoàng đế, chỉ vào Tô Manh Tô Nhược hướng về Tô Hạo nói, "Hai hài tử này đều là ngươi cùng Trường Ninh sinh sao ?" Sau đó quay đầu lại nhìn Trường Ninh, "Hai người này thật sự là do ngươi cùng tô Hạo sinh ?" Tô Hạo nở nụ cười, "Ngươi đều thấy được, còn hỏi." Thanh Hà vương lắc đầu liên tục, trong miệng lẩm bẩm, "Không thể, không thể, cái này không thể nào. . . . . ." Bây giờ là tình huống thế nào? Hoàng đế đối với biến cố đột nhiên xuất hiện thật là không rõ, bất ngờ đến nỗi cũng quên phát giận, tay đứng ở giữa không trung, con mắt nhìn thẳng Thanh Hà vương, dường như muốn xem đến tột cùng là bỏ qua chuyện gì. Tiểu Kiều mắt thấy sự tình không ổn, mang Tô Manh giao cho Thái tử, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Thanh Thành vương nói, "Đông Phương hiền đệ, ngươi sợ là luyện công tẩu hỏa nhập ma chứ? Liền nam nữ đều không nhận rõ." "Đại ca không cần nói nhị ca, " Tiểu Kiều đi lên trước cười nói, "Nam nữ đều không nhận rõ không phải chỉ có một mình Đông Phương hiền đệ chứ ?" Thanh Thành Vương Thượng chưa mở miệng, Cận Ngọc cướp bước lên trước, trong mắt lại cười nói, "Tiểu Kiều, chúng ta lại gặp mặt." Tiểu Kiều nhìn Cận Ngọc một chút, "Ngọc công tử khuôn mặt đẹp vẫn đẹp như năm nào a." Cận Ngọc nắm ngón tay vuốt ve gò má, "Ta cố nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc không giả, chỉ tiếc vẫn không thể cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ngươi sánh vai." Nói xong nhìn về phía Tô Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt quyết, "Càng không có cách nào vọng bóng lưng phò mã, Phò mã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ mỹ nam." Thanh Hà vương lúc này khôi phục thần trí, ở một bên nói, "Tin tưởng ta, Phò mã cũng không phải mỹ 'nam'." Chỉ tiếc chậm một bước, ngữ khí Cận Ngọc hờ hững mà kiên định nói một câu, "Cận Ngọc từ trước đến giờ lấy khuôn mặt đẹp tự phụ khắp thiên hạ tu mi, hôm nay thấy Phò mã, thực là không mặt mũi nào sống thêm trên đời này." Lập tức lấy kiếm tự quyết. "Cận Ngọc !" Thanh Thành Vương ôm eo đỡ lấy thân thể Cận Ngọc đang ngã xuống, không thể tin lắc đầu nói, "Ngươi làm sao khờ như vậy? Nhiều năm như vậy, ngươi lại vẫn không hiểu lòng ta, ta từ lâu đã không bị khuôn mặt đẹp của nam nhân khác động tâm, trong lòng ta đã chỉ có thể chứa đựng một mình ngươi." "Vương Gia. . . . . . Ngươi, ngươi còn, còn không, hiểu ? Ta chết, là bởi vì, bởi vì ta không muốn sống. . . . . . Cùng Vương Gia không quan hệ. . . . . ." Thanh Thành vương, ". . . . . ." Lúc này khói độc phía ngoài đã tiến vào khắp thư phòng, Trường Ninh vận lên nội lực, song chưởng đẩy một cái, quét lên một luồng cường phong, đem sương mù đẩy lui phía sau, sau đó hướng về nhóm người phía sau Hoàng Đế nói, "Khói độc này ta chỉ tạm thời đẩy đi được, các ngươi hãy mau tránh vào mật thất." Hoàng đế nghe xong lúc này mới lấy lại tinh thần, đến một góc giá sách mở ra mật thất, đi vào trước, hoàng hậu ôm Tô Nhược theo sát phía sau, Tiểu Kiều hô to, "Ta không sợ chết! Ta không tiến vào!" , Thái tử cũng không theo, một tay ôm Tô Manh một tay kéo Tiểu Kiều, đem Tiểu Kiều kéo vào bên trong. Mắt thấy Mật thất chậm rãi khép lại, Thanh Hà vương muốn tiến lên ngăn cản bị Trường Ninh bắn ra một luồng kiếm ngăn trở. Vấn Nguyệt thấy Tô Hạo không có tiến vào mật thất, không khỏi bật thốt lên, "Phò mã sao không tránh đi ? Loại độc này thuốc giải đã dùng hết, một viên cũng không dư thừa, một khi trúng độc là không thể cứu chữa." Thanh Hà Vương đại kinh thất sắc, "Vấn, Vấn Nguyệt, ngươi, ngươi. . . . . ." Đến lúc này, Vấn Nguyệt mới không che giấu, nhân tiện nói, "Mấy năm trước, Vấn Nguyệt chính là một tiểu thái giám bình thường trong cung, sau đó bị đuổi ra khỏi cung đi thủ lăng, nhân sinh xa vời, cơ khổ không chỗ nương tựa, là Phò mã tặng Vấn Nguyệt võ lâm bí kíp, Vấn Nguyệt mới có ngày hôm nay, trong lòng Vấn Nguyệt vẫn luôn cảm kích phò mã, hi vọng báo đáp Phò mã, năm đó Trường Ninh công chúa có thể từ Thanh Hà vương phủ toàn thân trở ra, chính là Vấn Nguyệt bên trong âm thầm giúp đỡ." Thanh Hà vương chán nản nói, "Lẽ nào nhiều năm như vậy ta đối với ngươi moi tim mổ bụng, không thể nào cảm động được ngươi ?" "Vấn Nguyệt nếu không bị công tử cảm động lại sao ủy thân về công tử? Chỉ tiếc công tử vì báo thù gần như điên cuồng, vô tâm giấu ở giang hồ, càng không cam lòng lùi thân Điền Viên, Vấn Nguyệt mấy lần khuyên bảo, đều không thể cảm hóa được công tử, Vấn Nguyệt tâm cũng đã lạnh." Thanh Hà vương liếc mắt nhìn Thanh Thành Vương đang vỗ về Cận Ngọc khóc rống, lúc ngẩng đầu lên trong con ngươi ngấn lệ lấp lóe, " Vấn Nguyệt, chúng ta bây giờ dắt tay lui về có được hay không ? Ta không hỏi chuyện trong Ma Môn, cũng không nghĩ tới báo thù nữa, chỉ muốn cùng ngươi sống an an bình bình suốt quãng đời còn lại." Vấn Nguyệt lắc đầu. Thanh Hà vương ngước mắt, "Ngươi không muốn?" Vấn Nguyệt lạnh nhạt nói, "Không, là công tử không làm được." Thanh Hà vương cúi đầu, không tiếp tục nói nữa. Trường kiếm trong tay Trường Ninh rung lên, "Vấn Nguyệt tránh ra, Bổn cung muốn lấy tính mạng Đông Phương Vô Không." Vấn Nguyệt xua tay, "Không nhọc Điện hạ ra tay, Vấn Nguyệt sẽ tiễn công tử về tây thiên." Nói xong một tay ôm vai Thanh Hà Vương, một tay mau lẹ xuất chưởng đánh vào trong tâm Thanh Hà Vương. Thanh Hà vương ngã vào lồng ngực Vấn Nguyệt, "Vấn Nguyệt..........." Vấn Nguyệt nhẹ nhàng đáp, "Công tử đừng sợ, Vấn Nguyệt cũng sẽ theo người." Nói xong tự mình phế đi võ công, miệng phun ra máu tươi, thân thể cùng thân thể Thanh Hà vương rơi xuống đất. "Vấn Nguyệt đối với ta thật tốt. . . . . . Chúng ta nếu thăng thiên, liền đi đoạt Hoàng vị của Ngọc đế. . . . . . Nếu xuống Địa ngục, liền đi cướp Diêm Vương bảo tọa. . . . . . Ta muốn để kẻ thù của ta chết rồi trốn không thoát lòng bàn tay của ta. . . . . ." "Công tử vẫn không quên báo thù. . . . . ." "Đây chính là ta a, Vấn Nguyệt." "Vấn Nguyệt biết. . . . . . Sau này Vấn Nguyệt không còn nợ ân tình của bất kể kẻ nào, đồng ý theo công tử làm bất cứ chuyện gì." "Tốt." Hai người đồng thời nhắm hai mắt lại. "Ngươi khóc?" Trường Ninh nhìn về phía Tô Hạo, "Ngốc cô nương............." Thanh Thành vương nghe tiếng ngẩng đầu, "Trường Ninh, ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?" Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Ta nói cái gì ngươi không phải cũng nghe được sao?" Thanh Thành vương ngớ ngẩn, tiện đà nhào vào trên người Cận Ngọc khóc lớn, "Cận Ngọc a, ngươi chết thật là oan uổng a ......Cận Ngọc....." Tô Hạo nhìn về phía Trường Ninh, dùng ánh mắt hỏi dò, nàng không hạ thủ giết được hắn. Người này làm sao bây giờ? Trường Ninh dựng thẳng lên bàn tay bổ tới một đạo kiếm khí, Thanh Thành Vương đầu một nơi thân một nẻo, lập tức bỏ mạng. Tô Hạo không đành lòng nhìn thẳng, nắm ống tay áo che khuất mắt. Trường Ninh lạnh nhạt nói, "Người này đã từng tự tay giết cha, Bổn cung là thay trời hành đạo." Chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, phía ngoài khói độc lần thứ hai ập vào, Trường Ninh đang muốn lần thứ hai dùng nội lực đẩy ra, chợt Tô Hạo nói, "Để ta." Nói xong vận lên nội lực ở trong đan điền. Một đạo luồng khí màu xanh bọc quanh hai người, sau đó hướng về Trường Ninh nói, "Điện hạ, chúng ta ra ngoài xem xem." Trường Ninh gật đầu, hai người ở trong lồng khí bảo vệ bình an bước ra ngoài, chỉ thấy trong viện có mấy chục thi thể, hóa ra là hỏa khí doanh mai phục ở trong góc tối phát hiện có thích khách xông vào tung độc, vội vàng giơ lên hỏa súng đồng thời xạ kích, thích khách tuy rằng đều là cao thủ, nhưng bởi vì cho rằng thị vệ đều đã trúng độc bỏ mạng nên không phòng bị, cuối cùng chết dưới họng súng của hỏa khí doanh." Màn đêm thăm thẳm bắt đầu nổi lên gió to, rất nhanh thổi đi khói độc trong cung. Một hồi quyết chiến sinh tử liền như vậy kết thúc. Ngày kế lâm triều, Đỗ Vân ở trước mặt quan lại trên triều đình báo cáo cho Hoàng Đế chiến công vây quét, "Bên trong trang viên toàn bộ phản tặc bị đánh gục, cấm quân tổng lĩnh Nguyên Tử Độ trong lúc tác chiến phấn đấu quên mình, anh dũng hi sinh." Thái Úy Nguyên Lãng nghe được con trai độc nhất của mình bỏ mạng , phun ra một ngum máu tươi, té xỉu tại chỗ. Hoàng đế thấy, lập tức sai người đưa đến bên cạnh điện truyền thái y tới khám, sau đó trên triều đường rơi lệ nói, "Vây quét đại thắng, trẫm rất vừa lòng, chỉ tiếc Nguyên tổng lĩnh đang ở độ tuổi đẹp nhất lại bỏ trẫm mà đi............." Thở dài một lát, lệnh cho thái giám chấp bút hạ chiếu, truy phong Nguyên Tử Độ là Võ Mục hầu, sau đó lại ban chỉ cho các tướng lĩnh Quan Tây có công dẹp loạn tam vương tiến cung, phong thưởng từng người. "A ha ha ha. . . . . ." Ngày hôm sau buổi chiều, nhìn một đám người bị dùng rượu cướp binh quyền cúi đầu rời đi, Hoàng đế vuốt râu cười to, cười cười thân thể dần dần hạ xuống. Thái Tử cùng Tô Hạo thấy không đúng, cùng tiến lên trước đỡ lấy Hoàng đế, cùng kêu lên kêu, "Phụ hoàng? !" Không thấy Hoàng đế đáp lại, Thái tử liền sờ mũi phát hiện Hoàng Đế đã không còn thở, trong lòng không biết là vui hay buồn, lẩm bẩm nói, "Phụ hoàng. . . . . ." Hoàng hậu nghe tin một đường khóc chạy đến, hướng về thái tử nói, "Ba phiên đã tước, Quan Tây cũng trừ, tâm nguyện của cha ngươi cũng đã làm xong, đi về gặp liệt tổ liệt tông .....................Thái tử nhất định phải làm một vị Hoàng Đế tốt, không nên phụ tấm lòng khổ tâm của phụ hoàng ngươi..........." Thái tử lên tiếng thống khổ, "Phụ hoàng!" Ngày kế, đủ loại quan lại đứng trước cung đưa Thái tử kế nghiệp sự nghiệp thống nhất đất nước. Nửa tháng sau khi tổ chức nghi thức an táng tiên đế xong, vội vàng tổ chức lễ đăng cơ cho Thái tử, tôn Hoàng thái hậu Ngụy thị là Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng hậu Lâm thị là Hoàng Thái hậu, sắc phong Thái tử phi Chu Tiểu Kiều làm Hoàng Hậu, cải nguyên "Thuận Thiên" , lấy là năm đầu tiên. Càn cùng điện Ngự Thư Phòng. Thuận Thiên đế ngồi ở trên ngự án sờ sờ chỗ kia một chút, đối với hoàng hậu nói. "Hoàng hậu a, làm Hoàng đế phải làm gì a? Trong đầu Trẫm không có một chữ a." "Quan mới tiền nhiệm ba thanh hỏa, " Tiểu Kiều nói, "Theo Bổn cung xem, ngươi là Tân Đế đăng cơ cũng phải hạ ba đạo thánh chỉ." Thuận Thiên đế nghe xong, vội vàng nói với thái giám chấp bút bên cạnh, "Lưu công công nghe cho kỹ, trẫm muốn hạ ba đạo thánh chỉ !" Nói xong mới nhớ lại hỏi, "Hoàng hậu a, trẫm nên hạ ba đạo thánh chỉ gì ?" Tiểu Kiều dựng thẳng lên một ngón tay nhỏ, "Đạo thứ nhất, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm." "Đại xá thiên hạ không có gì, nhưng thiên hạ nhiều năm chiến sự không ngừng, quốc khố đã rỗng tuếch, lại muốn miễn thuế ba năm, chẳng phải muốn tam cung lục viện của trẫm đào rau lót dạ hay sao ?" Tiểu Kiều dựng thẳng lên ánh mắt, "Ngươi đến cùng có miễn hay không ?" Thuận Thiên đế đầu co rụt lại, vội nói, "Miễn miễn miễn, miễn!" Tiểu Kiều còn chưa hết tức giận, "Có Bổn cung còn chưa đủ, Hoàng thượng còn muốn tam cung lục viện ?" Thuận Thiên đế khiếp vía thốt, "Không muốn tam cung lục viện. . . . . . Hoàng tự làm sao bây giờ ? Trẫm đến bây giờ cũng còn không có một nhi nữ nữa đây." Tiểu Kiều vỗ bàn, "Lẽ nào Bổn cung sẽ không sinh được hay sao ?" Nói xong sắc mặt hoà hoãn lại, tằng hắng một cái nói, "Hoàng thượng không cần lo lắng, một năm sau sẽ có hoàng tử sinh ra." Thuận Thiên đế vui vô cùng, vỗ tay nói, "Như vậy rất tốt! Rất tốt!" Tiểu Kiều lại dựng thẳng lên một ngón tay nói, "Đạo thứ hai, cùng Tây Sở quay lại giao hảo." Thuận Thiên đế hướng về Chấp Bút thái giám nói, "Có nghe hay không, nhanh viết!" Tiểu Kiều lại dựng thẳng lên ba ngón tay nói, "Đạo thứ ba, phong Phò mã Tô Hạo làm Quan Tây hầu." "Công lao của phò mã nên Phong Hầu không sai, nhưng tại sao phải phong Quan Tây hầu a?" "Quan Tây thế tộc tuy rằng bị ép giao ra binh quyền, nhưng tộc vẫn còn, hoàng thượng phong Phò mã Quan Tây hầu, mới thay thế cũ, từ từ đem Quan Tây bộ tộc tan rã, khiến cho sụp đổ, cũng không còn cách nào gây sóng gió." Thuận Thiên đế mừng lớn nói, "Như vậy rất tốt! Rất tốt!" Thái giám Chấp Bút thầm nghĩ, Hoàng đế không nên gọi 'Thuận Thiên đế', phải gọi 'Rất Tốt Đế.' Phò mã phủ hậu hoa viên. Tô Hạo ôm Tô Nhược, Trường Ninh ôm Tô Manh, một nhà bốn người đi ở dưới tán cây Hạnh Hoa. Trường Ninh nghỉ chân, ngửa đầu nhìn màu trắng đoàn tuyết trên đỉnh đầu, "Đạo bạch không phải thật bạch, nói hồng không bằng hồng, xin mời quân hồng bạch ở ngoài, đừng mắt thấy Thiên Công. Phò mã còn nhớ tới bài thơ này." Tô Hạo nói, "Đương nhiên là còn nhớ. Đó là ngày đầu tiên sau ngày chúng ta đại hôn,tay Điện hạ cầm một thanh tố sa quạt tròn,đi chậm rãi dọc theo trì Bích Thủy , Hạnh Hoa Thiên Ảnh bên trong, loại dáng vẻ hờ hững kia, phảng phất như tất cả hỗn loạn trên thế gian này đều vô can đến Điện Hạ, làm cho ta liên tưởng đến hoa mai." Trường Ninh nói, "Nhưng ngày ấy ta thấy Hạnh Hoa, trên mỗi một đóa hoa lại hiện ra khuôn mặt hồn nhiên của phò mã, óng ánh long lanh, ôn hòa Hòa Uyển, ta đối với Phò mã nói, ta yêu thích Hạnh Hoa." Nói xong hai người nhìn nhau nở nụ cười, ở bên dưới cánh hoa nhìn nhau chăm chú, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng cười non nớt của Tô Nhược, từng người mới thu lại tầm mắt, ôm chặt lấy hài tử trong lòng. Chính Văn Kết Thúc. Đánh giá từ 5 lượt Bạn đang đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi của tác giả Bình Quả Nhất Sinh Thôi. Giang Nam thế gia, có một đứa bé, tài mạo song toàn, giọng nói cùng dáng điệu đều mỹ miều, được ban hôn với băng sơn công thời ghi tên lên bảng vàng trúng Trạng Nguyên, mọi việc diễn ra tuyệt đối không theo ý nữ phò người xung quanh xuất hiện đều bằng mưu mô riêng của mình mà leo lên vũ đài chính trị, cũng chỉ như là mây gió thoáng chỉ có băng sơn công chúa bình tĩnh đùa giỡn tiểu Phò mã nhã nhặn lịch sự mới là thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không chia yêu thích truyện bách hợp, bạn đừng bỏ lỡ Ngự Tỷ Hành Động hoặc Lưỡng Đô Ký Sự Tô Hạo nghe được tiếng của Tiểu Kiều, ngớ ngẩn, thu lại tầm mắt đang nhìn Trường Ninh hướng về phía Tiểu Kiều, không khỏi ngạc nhiên, "Tiểu Kiều ngươi. . . . . ." Tiểu Kiều chưa mở miệng, lại nghe Trường Ninh khẽ nói, "Dùng lời giải thích của dân gian thì Tiểu Kiều bây giờ là chị dâu Phò Mã." Tiểu Kiều luôn luôn không ưa sắc mặt lãnh đạm của Trường Ninh, nhất thời không cam tâm, tay nhỏ chống nạnh nói, "Ta là chị dâu Phò Mã chẳng lẽ cũng không phải là chị dâu của Trường Ninh công chúa ?" Còn giả bộ không liên quan tới mình, hết thảy đều là chủ ý của ngươi. Trường Ninh, ". . . . . ." "Phụ hoàng, " Tiểu Kiều chỉ chỉ vào Trường Ninh chu cái miệng nhỏ nhắn hướng về Hoàng đế kiện cáo, "Trường Ninh nàng không coi ta là chị dâu ! Nàng không hiểu lễ!" "Khục Khục" Hoàng đế ho khan hai tiếng, nhìn về phía Trường Ninh, một mặt nghiêm túc nói, "Trường Ninh a, không phải phụ hoàng nói ngươi, đây đúng là ngươi không đúng...." "Được, " Trường Ninh đánh gãy lời nói của Hoàng đế, hướng về tiểu Kiều nói, "Đại tẩu, " Nói xong nhìn một chỗ trống duy nhất trong bữa tiệc, mặt không thay đổi nói, "Mời ngồi." Cảm thấy tiểu Kiều đứng bên trong cung điện thật chướng mắt. "Ngươi nói ta an vị thì ta phải ngồi sao, ta tại sao phải nghe lời ngươi nói ?" Tiểu Kiều hai tay ôm ngực gân cổ lên nói, "Ngươi bảo ta ngồi, ta không ngồi," Ngược lại khuôn mặt nhỏ của Tiểu Kiều treo lên nụ cười tươi hướng về Hoàng đế nói, "Phụ hoàng, hôm nay là đại thọ 60 của phụ hoàng, nhi thần nguyện lên múa một khúc, chúc phụ hoàng thọ sánh Nam Sơn, chúc Đại Tề quốc thái dân an." "A ha ha ha. . . . . ." Hoàng đế vuốt râu cười to, "Được được được, tiểu Kiều mau mau múa !" Hoàng thái hậu cũng nói, "Bất kể nói thế nào, ngày hôm nay dù sao cũng là ngày mừng thọ của Hoàng đế, thêm vào là Phò mã cùng tam hoàng từ ngàn dặm trở về, lại mang đến tin đại thắng của quân Đại Tề ta, là nên hảo hảo ăn mừng một trận." Cùng lúc này Tiểu Kiều cũng thay xong y phục múa, đang chỉ phường ty cách đệm nhạc, bước lên sàn múa biểu diễn. "Phiên Nhược Lan điều thúy, bay mệ tuyết oanh phong, lưỡng lự lúc lưu chuyển, chậm thái không thể nghèo, " Tiểu Kiều múa xong Tô Hạo là người vỗ tay đầu tiên, nói "Hảo!" Nói xong chợt cảm thấy bên cạnh có hàn khí bức người, không khỏi thu lại nụ cười trên mặt. Hoàng đế cùng mọi người cũng đồng loạt khen hay, Hoàng thái hậu đem vòng ngọc được đeo từ thời còn trẻ làm phần thưởng cho Tiểu Kiều. Tiểu Kiều lĩnh phần thưởng còn đặc biệt đi qua trước mặt Trường Ninh, hướng về Trường Ninh làm mặt quỷ, mọi người cười phá lên, Tô Hạo không khỏi cũng cười theo, nhìn lén Trường Ninh một cái chợt thấy nàng đang lấy tay đỡ huyệt thái dương, liền thu hồi nụ cười, cầm đũa gắp lấy một miếng "Hoa Quế Ngó Sen" đưa tới đĩa trước mặt Trường Ninh, biết nàng luôn luôn thích ăn. Trường Ninh cũng không động đến Hoa Quế Ngó Sen, lấy đũa gắp một miếng "Hấp đầu sư tử" bỏ vào trong miệng. Tô Hạo không khỏi nở ra nụ cười, quay đầu lại, khịt khịt mũi, lại hắng giọng một cái. Trường Ninh liếc mắt hướng về phía Tô Hạo, đã thấy Tô Hạo ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một mặt nghiêm nghị, dường như động tĩnh vừa nãy không phải do nàng làm ra vậy, Trường Ninh thu tầm mắt lại, mím mím môi, nở một nụ cười nhạt. "Ngó sen cứng như vậy, Phò mã cũng muốn để Bổn cung ăn sao ?" Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Tô Hạo đi theo phía sau Trường Ninh rời Càn Cùng cung, đi qua Thái Dịch Trì Trường Ninh bỗng dừng bước, tháo xuống túi thơm hoa mai trên người Tô Hạo, ném xuống Thái Dịch Trì. Trong lòng Tô Hạo cảm thấy khó xử nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh. "Ở chỗ này chờ Bổn cung một hồi." Trường Ninh nói xong đi ra, đến Khôn Bình cung thay đổi một thân nhung trang trở lại, áo bào trắng Ngân Giáp, tóc buộc thành đuôi ngựa được xuyên qua mũ giáp sắt dựng thẳng lên trời. Tô Hạo nhìn đến thất thần. "Phò mã không đưa Bổn cung đi xem binh sĩ phò mã huấn luyện như thế nào sao ?" "Ơ. . . . . . Được." Tô Hạo lấy lại tinh thần, đi trước dẫn đường. Trường Ninh nhàn nhạt hỏi, "Thần Cơ Doanh cũng không vượt qua năm vạn người chứ?" "Ừ, " Tô Hạo gật gù, "Thần Cơ Doanh căn bản chỉ có 50 ngàn, sau đó trên đường hợp nhất thêm với quân triều đình cùng với quân tam vương đầu hàng, hai bộ tính gộp lại có 12 vạn người." Dừng một chút, lại nói, "Bất quá ta lần này trở về chỉ dẫn theo hai vạn người, mười vạn người khác do Võ thánh vệ dẫn dắt, nếu như không có bất thường xảy ra, trong vòng nửa tháng tới sẽ trở về kinh thành." Trường Ninh gật gù. Tô Hạo nhìn Trường Ninh một chút, "Ta mang về hai vạn người bên trong có 4000 binh lính có hỏa khí." "Hỏa khí ?" "Đúng vậy, " Tô Hạo đem súng hỏa khí nói lại một lần, "Binh lính của Hỏa khí doanh mỗi người cầm một hỏa súng." Trường Ninh cười yếu ớt, "Khó trách Đỗ Vũ nhanh như vậy liền thua trận." Lại nói, "Lát nữa cho ta xem qua thần uy của hỏa súng." Tô Hạo gật đầu, "Hảo" Đỗ Vân cùng các tướng sĩ ở xa xa nhìn thấy Tô Hạo, không khỏi như thường ngày cười tiến lên tiếp đón "Đề đốc đại nhân. . . . . ." Cho đến khi chú ý bên cạnh còn có Trường Ninh, nụ cười trên mặt không khỏi bị đông cứng lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, cũng không dám đi về phía trước. Vị tướng quân trẻ tuổi mang phong thái thanh nhã, phú quý này là ai ? Trông rất tuấn tú.....Chỉ tiếc là mặt như tầng băng sương. Chúng tướng sĩ trong lòng buồn bực. Tô Hạo nhìn chúng tướng sĩ một chút, hướng về Trường Ninh nói, "Bọn họ đều là dũng sĩ lấy một địch trăm, đợi một thời gian nữa, tương lai đều sẽ trở thành dũng sĩ của Đại Tề ta." Trường Ninh gật gù, vẫn chưa đưa ra lời bình. Tô Hạo lệnh cho binh lĩnh biểu diễn hỏa súng, "Cộc cộc cộc!" , 300 chì phát ra sau một tiếng cò, tảng đá cách 400 bước thoáng một cái bị bắn tan tành bắn vụn ra. Trường Ninh lạnh nhạt nói, "Quả thực xứng đáng với hai chữ 'Thần uy' quay đầu nhìn Tô Hạo, "Sao có thể phát minh ra?" Tô Hạo lại đem chuyện Cơ Quan thuật sư cùng hỏa dược sư cùng chế tạo hỏa súng nói lại một lần. Trên môi Trường Ninh trồi lên một nụ cười yếu ớt, "Làm khó ngươi có thể nghĩ ra được, " nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, "Nếu là Thái Bình Thịnh Thế, Phò mã chỉ cần an hưởng phú quý, bây giờ....phò mã chịu khổ." "Điện hạ. . . . . ." "Chúng tướng sĩ cũng có việc cần ngươi thương nghị, Bổn cung đi về trước." Trường Ninh nói xong không đợi Tô Hạo đáp lại liền rời đi. Vốn đáng lẽ Phò mã được sống trong nhung lụa hưởng phú quý, bây giờ lại ăn sương nằm gió cùng yên ngựa, mỗi ngày xuất hiện trước mặt đám nam tử thô lỗ. Trường Ninh trong lòng có cảm giác cay đắng . Tuy rằng loại tâm tình này từ khi Tô Hạo đi rồi luôn tích tụ trong lòng, ngày hôm nay tận mắt chứng kiến không khỏi đau lòng, bởi vậy không muốn ở lâu. Tuy rằng không biết Trường Ninh tối nay có ở lại phò mã phủ hay không, nhưng buổi tối Tô Hạo vẫn về phủ phò mã. Trong lòng nàng, nơi này là nhà của nàng và Trường Ninh, ở Thái Sơn ngày nhớ đêm mong, hiện tại đang ở kinh thành, dù có trăm công nghìn việc như thế nào cũng phải về nhà. Lão canh cửa nhìn một chút liền nhận ra Tô Hạo, vui vẻ nói, "Phò mã trở về !" Trong phủ luôn nói phò mã là ốm đau liệt giường không dậy được, mãi đến tận khi tin tức đại thắng ở Tuyết Y cốc truyền vào kinh thành, gia đinh phò mã phủ mới biết Phò mã thân mang trọng trách dẫn binh lính ở bên ngoài. Tô Hạo gật đầu nở nụ cười. Lão canh cửa nói, "Có muốn lão gọi người vào thông báo cho công chúa một tiếng ? Làm cho công chúa cao hứng một chút." Tô Hạo cảm thấy kinh hỉ, "Điện hạ ở trong phủ?" "Đúng vậy a, hơn một năm nay đều vậy, ngoại trừ có một lần nửa tháng không trở lại, các thời điểm khác Đại Hạ mỗi đêm đều sẽ trở về Phò mã phủ." Tô Hạo ấm áp trong lòng, cơ hồ rơi lệ. Đến Ngọc Hiên tắm rửa thay y phục xong đi về phòng ngủ, nhìn thấy Trường Ninh đang nằm trên giường, nghiêng người nằm hướng vào phía trong, đoán trừng đã ngủ, Tô Hạo rón rén vén 12 phiến màn che lách người đi vào, lên giường, xốc lên chăn ngủ bằng gấm, nằm xuống chỗ trống bên người Trường Ninh. Lúc đó đã vào thu, đêm lạnh như nước, chạm vào chăn ngủ, lập tức cảm thấy mềm nhẹ thư thái như nước, đã hơn một năm không được hưởng thụ cảm giác này. Tóc Trường Ninh xõa xõa một bên, Tô Hạo nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve. Một lúc lâu, thân thể Trường Ninh giật giật. Tô Hạo cho rằng nàng đang nằm mơ muốn dịch chuyển thân thể, liền thu tay về, chỉ lo đã quấy rầy mộng đẹp của nàng. Không ngờ Trường Ninh xoay người lại, bắt được bàn tay đang thu về của Tô Hạo, nhẹ nhàng nắm chặt, con mắt trong suốt như sao trời chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trong sáng động lòng người, "Trong thời gian hơn một năm, Phò mã có nhớ về bản cung hay không ?" ". . . . . ." Tô Hạo đầu tiên là bất ngờ Trường Ninh chưa ngủ nên có chút ngẩn ngơ, sau đó ôn nhu nói, "Nhớ chứ, mỗi ngày đều nhớ." Trường Ninh chăm chú nhìn Tô Hạo, trong con ngươi lóe lên một màu óng ánh, khóe môi khẽ mở nói, "Ơ? Ngươi nhớ như thế nào ?" Tô Hạo bộ dạng phục tùng, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mau lẹ ngẩng đầu, hôn lên môi mềm như nước của Trường Ninh, môi Trường Ninh hơi khẽ rung động, sau đó nhắm hai mắt, đáp lại khát vọng của Tô Hạo, hai đôi môi mềm mại hòa hợp giao nhau, gắn bó quấn quýt, gần như nghẹt thở. Tay Trường Ninh thăm dò vào trong cổ áo của Tô Hạo, xoa xoa lấy bầu ngực trắng mịn mềm mại. Tô Hạo giống như bị điện giật, thân thể trong nháy mắt nóng bừng, không khỏi hôn càng thêm triền miên. Trường Ninh lúc này cũng mở ra đôi mắt đẹp, hơi nằm nghiêng về phía sau, môi rời đi môi Tô Hạo, ôn nhu nói. "Phò mã trưởng thành rồi." Giọng điệu này. . . . . . Tô Hạo mở đôi mắt đẹp nhìn về phía Trường Ninh, nhìn thấy bờ môi vừa tách khỏi bờ môi mình đang nở một nụ cười trêu tức, ngẫm lại địa phương đang bị tay Trường Ninh vuốt ve, không khỏi ửng hồng khuôn mặt, giọng nói nhỏ nhỏ cất lên, "Vẫn là....Không có Điện hạ. . . . . . Đại. . . . . ." Ý cười trên môi Trường Ninh càng đậm, "Phò mã vĩnh viễn sẽ không lớn hơn Bổn cung..." Môi nhỏ Tô Hạo lơ đãng hếch lên, cho thấy nội tâm không cam lòng gật đầu bừa. Trường Ninh nói tiếp, "Phò mã dù có trưởng thành như thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn ít hơn Bổn cung năm tuổi, vĩnh viễn không thể lớn hơn được Bổn cung." Tô Hạo, ". . . . . ." Đôi tay đang dừng của Trường Ninh bỗng chốc chuyển động, lực đạo cũng gia tăng. Tô Hạo không kìm lòng được từ cổ họng phát ra một tiếng "Ưm", cơ thể hơi rung động. Tay Trường Ninh nhanh chóng cởi bỏ đi ràng buộc trên người Tô Hạo, quần áo ngủ trắng bạch khiết như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, để lộ ra làm da thiếu nữ trơn bóng như mỹ ngọc. Da thịt trực tiếp chạm vào chăn gấm gây lên cảm giác tê tê khó nhịn, làm cho Tô Hạo không kìm nổi, hai tay nâng lên khuôn mặt Trường Ninh, dùng sức hôi lên môi Trường Ninh, thân thể sau đó dính chặt vào người Trường Ninh, tựa hồ như muốn đem hơn một năm nhớ thương này phóng thích ra. Tô Hạo đột nhiên bạo phát nhiệt tình là nằm ngoài dự liệu của Trường Ninh, tay trắng ở giữa không trung dừng một chút, sao đó ôm lấy eo Tô Hạo, đưa cơ thể của nàng và mình ngày càng dán chặt. Môi Tô Hạo một đường hôn đến bộ ngực đẫy đà của Trường Ninh, lưỡi mềm tham lam như muốn nuốt lấy đỉnh ngọc phấn hồng đẹp như viên san hô của Trường Ninh, Trường Ninh đè ném thân thể, cuối cùng ngân ra một tiếng "Ưm" nhẹ nhàng. Contents1 Giới thiệu Truyện Phò Mã 16 Tuổi2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Phò Mã 16 Tuổi “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Phò Mã 16 Tuổi Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Phò Mã 16 Tuổi 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Phò Mã 16 Tuổi Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Tên Truyện Phò Mã Mười Sáu Tuổi – 驸马十六岁Tác giả Bình Quả Nhất Sinh Thôi – 苹果一生推Edit Tớ Tên KunTình Trạng HoànĐộ Dài 87 Chương + 5 Phiên ngoại Loại Bách Hợp + Xuyên Không + Cổ Đại + Sinh Tử + HENhân Vật chính Tô Hạo + Trường Ninh Công ChúaPhối Hợp diễn Tiểu Kiều, Huyền Tuyết cùng các nhân vật khác. Văn Án Giang Nam thế gia, có một đứa bé, tài mạo song toàn, giọng nói cùng dáng điệu đều mỹ miều, được ban hôn với băng sơn công chúa. Đồng thời ghi tên lên bảng vàng trúng Trạng Nguyên, mọi việc diễn ra tuyệt đối không theo ý nữ phò mã. Mỗi người xung quanh xuất hiện đều bằng mưu mô riêng của mình mà leo lên vũ đài chính trị, cũng chỉ như là mây gió thoáng qua. Duy chỉ có băng sơn công chúa bình tĩnh đùa giỡn tiểu Phò mã nhã nhặn lịch sự mới là thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không chia lìa. Danh sách chương Chương 1 Tiểu Kiều ngất xỉu rồi! B Chương 2 Mỹ Sắc Xuất Thiếu Niên B Chương 3 Vẻ đẹp của Tô Hạo B Chương 4 Tẩu vi thượng sách B Chương 5 Thi hội B Chương 6 Trường Ninh Công Chúa B Chương 7 Tứ Hôn B Chương 8 Hoa Dương Hoa Ảnh B Chương 9 Tương Kiến Tam Cố B Chương 10 Động Phòng Hoa Chúc B Chương 11 Các Hữu Sở Ái B Chương 12 Phò Mã Nghĩ Nhiều Rồi ! B Chương 13 Đông Cung Thị Giảng B Chương 14 Tiểu Kiều Lại Tới Rồi B Chương 15 Một Vò Hảo Tửu B Chương 16 Dụ Được Ngoan Ngoãn B Chương 17 Nhiều Hơn Một Vị Hoàng Tử B Chương 18 Nhất Hạc Bạt Không B Chương 19 Xao Sơn Chấn Hổ B Chương 20 Bạch Y Cung Phấn B Chương 21 Tích Nhập Tâm Hồ B Chương 22 Tiểu Kiều Lại Đến Rồi !!! B Chương 23 Tiểu Kiều Bất Bại B Chương 24 Lương Tiêu Dẫn B Chương 25 Hồng Chúc Tiếu Nhân B Chương 26 Thời Hoàng Yến Nhũ B Chương 27 Đừng Để Ý Nàng B Chương 28 Phiến Xuyết Chi Mê B Chương 29 Gần Nhất Cũng Là Xa Nhất B Chương 30 Cử Kỳ Bất Định B Chương 31 Ý Cười Càng Sâu B Chương 32 Phò Mã Tuổi Còn Nhỏ B Chương 33 Bổn Cung Không Nói Là Không Đi B Chương 34 Tẩu Nguyệt Lượng B Chương 35 Liếc Mắt Đưa Tình B Chương 36 Mắt Nháy A Nháy B Chương 37 Phát Hiện Bất Ngờ B Chương 38 Đừng Nghĩ Quá Nhiều B Chương 39 Nụ Hôn Dịu Dàng B Chương 40 Tô ManhB Chương 41 Mưa Gió Sắp Đến B Chương 42 Phò Mã Đi Nơi Nào ? B Chương 43 Băng Sơn Đâu Rồi ? B Chương 44 Ưm Một Tiếng B Chương 45 Hạo Nhi Là Của Bổn Cung B Chương 46 Có Thâm Ý B Chương 47 Đạm Đạm Nhất Tiếu B Chương 48 Bổn Cung Không Có Tâm Trạng B Chương 49 Tỳ Bà Hành B Chương 50 Thọ Thương B Trọn bộ Truyện Phò Mã 16 Tuổi “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Tô Hạo vừa nghe, nhẹ nhàng rưng rưng đôi mắt đẹp chớp chớp, lắc đầu nói, "Coi như phải đi, một viên ngói , một viên gạch, từng cọng cây ngọn cỏ của phò mã phủ cũng không thể phá hoại, " dừng một chút, lại nói, "Phò mã phủ nguyên là hoàng gia ban tặng, là nhà của Điện hạ cùng Phò mã, cũng không phải hết thảy là của Tô Hạo, nếu ta không còn làm phò mã, thì có tư cách gì hủy đi phò mã phủ." Bên trong màn rèm , Hạnh Hoa dưới tàng cây, một đường bên cạnh hoa sen.....Ngày nào đó Điện hạ tái hôn, cùng với tân phò mã tản bộ thăm thú, liệu có nhớ đến tiểu phò mã nữ tử 16 tuổi như ta đây ? Phò mã nghĩ ở trong lòng. Tô phu nhân gật đầu nói, "Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, đất ở xung quanh, hắn là vương thần. Vi nương muốn hỏa thiêu phò mã phủ nguyên là muốn tạo ra hiện trường phò mã chôn thây trong biển lửa, làm cho hoàng thượng không truy cứu nữa, nếu không chúng ta coi như chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát được tội khi quân phạm thượng. Nếu con trai của ta nhẹ dạ không muốn động đến phò mã phủ, người làm mẹ này không đốt cũng được, hiện nay trong thành đạo tặc nổi lên bốn phía, chúng ta thừa loạn chạy đi, để cho hoàng thượng nghĩ rằng phò mã bị loạn đảng cướp đi." Nhũ mẫu nói, "Việc này không nên chậm trễ, phu nhân và tiểu thư nếu kế đã định, chúng ta bây giờ liền ra tay thu thập hành lý a." Hai cô cô cũng nói, "Phu nhân, kịp lúc thu thập đi." Lập tức nhũ mẫu cùng hai cô cô trở về phòng chuẩn bị đồ, Tô phu nhân thì lại ở lại phòng ngủ giúp Tô Hạo thay y phục. Vết thương trên người Tô Hạo đều đã kết vẩy, ngoại trừ trên lưng có một vết sẹo đậm màu, các vết thương khác vẩy đều đã chóc ra, lưu lại vết sẹo phấn hồng, bởi vậy không còn đáng ngại, không chỉ có thể tự đi lại, cũng có thể làm được một số động tác nhẹ rồi. "Được rồi, Hạo nhi, chúng ta đi thôi." Bên kia nhũ mẫu cùng hai cô cô cũng đã thu thật thỏa đáng, từng người khoác một bao quần áo đi tới, bên này Tô Phu nhân cũng giúp Tô Hạo thay y phục xong rồi, cùng nhũ mẫu và thị nữ của Tô phu nhân cải trang một phen, Tô Phu nhân liền kéo tay Tô Hạo, thúc giục nàng mau chóng rời đi. Tô Hạo chỉ cảm thấy hai chân nặng như đeo chì, khó có thể cất bước, Tô Phu nhân kéo kéo một hồi, cuối cùng Tô Hạo cũng coi như đi về phía trước hai bước, chính là hai bước này bước đi cũng vô cùng cẩn trọng, mỗi bước đi đều là nước mắt như mưa, thật giống như thân thể của nàng đã sớm cùng Trường Ninh là hai hòa một, lúc này bị lôi kéo đi, thân thể như bị xé rách đau đớn, "Điện hạ....." Tô Hạo hô hoán trong nội tâm, cho đến khi năm người từ phòng ngủ đi ra, liếc nhìn thấy một thân ảnh màu trắng như ngọc đang đứng ở bên hồ sen đối diện, Tô phu nhân, nhũ mẫu, hai vị cô cô lập tức sợ hãi đến mặt không có chút máu, "Nhào oành" quỳ tới đất trên, miệng hô "Điện Hạ !" Tô Hạo đang quay đầu nhìn lại phòng ngủ, nghe được tiếng bốn người quỳ lạy xuống đất mới quay đầu nhìn lại, chính là đang đón nhận ánh mắt của Trường Ninh, chỉ cảm thấy hai đạo băng trùy như đâm thẳng vào đáy lòng, trong lúc nhất thời mặt đầy nước mắt đang đọng lại, cũng không biết Trường Ninh từ lúc nào trở về, trong đầu chỉ có năm chữ -Điện hạ tức giận rồi.... Chỉ nghe Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, "Chỉ tiếc chín cổng Kinh Thành đã đóng, có trọng binh canh gác, các ngươi lại từng người từng người cải trang trang phục chỉnh tề như này, chắc là cũng không đi được rồi." Lúc này Tô Phu nhân cùng với bốn người trên đầu đang phủ tấm khăn, là trang phục của nông phu, Tô Hạo thì lại mặc áo đuôi ngắn trên đầu buộc một khăn đội đầu, buông xuống che nửa khuôn mặt bên trái, như một tiểu nông phu. "Điện, Điện hạ. . . . . ." Tô phu nhân đầu lưỡi thắt, nói chuyện đã có chút không lưu loát, "Chúng ta chỉ là lo lắng trộm cướp vào phủ, vì lẽ đó. . . . . ." Trường Ninh không đợi Tô Phu nhân nói xong, khoát tay chặn lại, "Phu nhân không cần nhiều lời, mời trở về phòng nghỉ ngơi, Bổn cung có chuyện cùng Phò mã nói." "Phò mã thương thế còn chưa khỏi hẳn, Điện hạ cần phải hạ thủ lưu tình." Tô phu nhân cáo lui thuận tiện run rẩy cầu xin. Nhũ mẫu kéo kéo góc áo Tô Phu nhân nói, "Phu nhân đa nghi rồi, Điện hạ lẽ nào lại đánh mông phò mã sao ?" Tô phu nhân trừng nhũ mẫu một chút, "Ngươi biết cái gì a!" Hai cô cô thì lại theo sau lưng hỏi, "Chẳng lẽ thật sự là đánh mông sao ?" Bốn người liền thì thào to nhỏ rời đi. Trường Ninh nhìn bóng lưng bốn người dần dần biến mất ngoài cửa viện, mới thu tầm mắt lại, lạnh lùng nhìn Tô Hạo một chút, cũng không nói chuyện với nàng, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ. Tô Hạo ngơ ngác đứng tại chỗ, đi cũng không được, vào cũng không xong, không biết lúc này phải làm như thế nào. Một lát, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trường Ninh, "Phò mã còn không đi vào, tính ở đó đứng đến mọc rễ cây nảy mầm sao ?" Tô Hạo nghe xong, lúc này mới đỏ mặt cúi đầu đi vào, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, hết sức khó xử. Trường Ninh ngồi ở cạnh bàn, tự tay rót một chén trà, đang bưng ở trong tay, uống một hớp, nhìn Tô Hạo. Bởi vì Phu nhân thu dọn hành lý muốn rời đi, bên trong phòng ngủ, hòm để quần áo cùng xiêm y rơi loạn xạ, hoàn toàn là một mớ hỗn độn, Tô Hạo vội vàng ngồi chổm hổm thu dọn, nàng vốn là từ nhỏ không động vào mấy việc thu dọn như này, cũng không biết gấp quần áo, chỉ là vò thành một đống rồi nhét vào trong tủ cho xong việc. Trường Ninh lạnh lùng nhìn, cũng không đưa ra lời bình. Cho đến khi Tô Hạo thu thập xong, ngẩng đầu nhìn Trường Ninh một lúc, đã thấy nàng không còn ngồi ở cạnh bàn, mà đã đi đến bên buồng ngủ, nghiêng người đi vào phía trong, chỉ cho Tô Hạo nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng. Cũng không biết ta cùng mẫu thân nói chuyện nàng đều đã nghe được bao nhiêu....Bây giờ nên giải thích như thế nào mới tốt ? Tô Hạo một bên nghĩ, một bên lề mề thay đổi quần áo ngủ, nhẹ nhàng đến bên cạnh Trường Ninh đặt người xuống. Điện hạ, nương dẫn ta đi, nhưng thật ra là vì muốn tốt cho Điện hạ..... Điện hạ, Tô Hạo xưa nay chưa từng nghĩ đến muốn rời xa Điện hạ..... Điện hạ, kỳ thực coi như Điện hạ vừa nãy không xuất hiện ở trong viện, ta nghĩ ta cũng sẽ gắt gao ôm cây cột, mặc cho mẫu thân cùng các nàng kéo ta ta cũng không đi a..... Điện hạ, ta đều sẽ không đi quan tâm thế nhân nhìn ta như thế nào, chỉ cần Điện hạ yêu thích, ta đều sẽ ở bên Điện hạ, mãi mãi là như vậy.... Tô Hạo liên tục suy nghĩ trong đầu, chung quy cũng không có dũng khí mở miệng, cuối cùng trỏ thẳng lên một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào lưng Trường Ninh, Trường Ninh cũng không có phản ứng, lại dựt dựt một góc áo ngủ của Trường Ninh, Trường Ninh cũng không đáp lại. Lần này, Tô Hạo có chút nhụt trí, khóe miệng rủ xuống, lẳng lặng nằm im, chung quy cảm thấy việc này là mình không đúng, cũng là nên có chút "Biểu hiện" hối lỗi mới phải, liền lại mím môi, đôi mắt đẹp chớp chớp, mặt dày duỗi lấy một chân phóng tới trên người Trường Ninh - Điện hạ dù sao lần này cũng nên có cái phản ứng chứ ? Tỷ như dùng sức đá văng ra chân của ta, hoặc là dùng tay kéo chân của ta ra, lại hoặc là mắng ta một câu , thế nào cũng tốt, chỉ cần có phản ứng liền vạn sự đại cát. Nhưng Trường Ninh vẫn không có động tĩnh. Tô Hạo mở mắt ra, một bên chớp, một bên dùng bàn chân nhỏ đang ngự trên người Trường Ninh mà cọ cọ, chung quy cũng phải có đáp lại a Điện hạ. Trường Ninh bỗng trở mình, đem Tô Hạo đặt ở dưới thân, mắt sáng như hàn tinh, hơi híp, ánh mắt như báo săn hướng về con mồi. Con mắt Tô Hạo không chớp, tim cũng không hiểu nhảy lên. Ánh mắt Trường Ninh đặt lên môi mềm của Tô Hạo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên bờ môi của Tô Hạo một nụ hôn nhẹ nhàng. Tô Hạo chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, trong nháy mắt tê dại, đành phải nuốt nuốt nước miếng, động tác không thuận lợi xíu chút nữa là bị nghẹn nước miếng. Môi Trường Ninh bỗng gia tăng lực đạo, dùng sức mà ngậm lấy hai điểm môi anh đào của Tô Hạo, bàn tay đồng thời thăm dò vào trong cổ áo Tô Hạo, xoa lấy bộ ngực béo mập mê người như tiểu trái cây, ở trên ngọn đồi nhẹ nhàng xoa xoa một cái, Tô Hạo không khỏi hơi cửng người dậy, phát ra tiếng rên vụn vặt, "Ưm" một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên phấn hồng, trong đôi mắt đẹp mất đi tiêu cự, bịt kín một tầng hơi nước, so với ngày thường càng thêm mỹ miều động lòng người. Bộ dạng này khiến cho người ta mê mẩn, làm cho Trường Ninh hận không thể đem Tô Hạo nuốt trọn vào trong miệng, lưỡi mềm của Trường Ninh thăm dò từng tấc từng tấc hàm răng trắng sáng , đồng thời một bên tay tấn công xoa xoa lên hai khỏa ngực như tiểu trái cây ấy, ôn nhu lại bá đạo ở địa phương ấy càn quấy. Tô Hạo nhịn không được duỗi ra tay ngọc ôm lấy vai của Trường Ninh, cái lưỡi đinh hương đang điên cuồng cùng Trường Ninh dây dưa, tất cả thỏa mãn hóa thành tiếng thở dài, cùng hơi thở của Trường Ninh giao hòa cùng một chỗ, uyển chuyển du dương. Biết thương thế trên lưng của Tô Hạo vẫn chưa khỏi hẳn, Trường Ninh ngồi dậy, kéo hai tay nhẹ nhàng rút người mình đang nằm trên thân thể Tô Hạo ngồi dậy, Tô Hạo theo bản năng đem hai chân quấn chặt lấy eo Trường Ninh, hai tay càng ôm chặt hơn, Điện hạ, tại sao chúng ta không phải một người ? Như vậy là có thể vĩnh viễn không xa rời nhau. . . . . . Môi Trường Ninh ly khai môi Tô Hạo, cúi đầu, đem bờ môi nóng rực hôn lên khỏa ngực của Tô Hạo, lúc mãnh liệt lúc ôn nhu, lưu luyến khó bỏ, nhiều lần bồi hồi. Tô Hạo chỉ cảm thấy địa phương dưới rốn ba tấc nhiệt nóng hư không, vô cùng khó nhịn, không khỏi úp sấp trên vai Trường Ninh, gặm cắn lấy bờ vai dầy đặc mồ hôi của Trường Ninh. Một tay Trường Ninh vòng ôm lấy lưng Tô Hạo, một tay kia nhẹ nhàng thăm dò vào địa phương tư mật của Tô Hạo, ngón tay tách ra hai cánh hoa nhỏ, duỗi một ngón tay thăm dò vào nơi đó, dẫn tới đài hoa rung động không ngừng, cho đến khi ngón tay nhỏ bé thâm nhập vào sâu bên trong nơi tư mật ấy, Tô Hạo chỉ cảm thấy một trận xé rách đau đớn lan khắp toàn thân, không nhịn được phát ra tiếng nấc nhỏ, như là tiếng khóc nức nở nho nhỏ. Cảm giác được Tô Hạo không khỏe, ngón tay của Trường Ninh đứng ở bên trong bất động, ngẩng đầu lên hôn môi một hồi để trấn an Tô Hạo, Tô Hạo dần dần thích ứng dị vật bên trong cơ thể, cũng dần dần chính mình khẽ động, dựa theo nhu cầu mà phối hợp đòi hỏi, Trường Ninh đầu tiên là nhẹ nhàng nghênh hợp, sau đó theo bản năng dần tăng nhanh nhịp độ, không thể khống chế. Không lâu sau đó, hai tiếng rên thỏa mãn vang lên thật dài. Thân thể Trường Ninh đặt xuống khoảng không bên cạnh, Tô Hạo cũng nằm xuống theo. Trường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo, ánh mắt mê ly nhưng không mất đi sắc bén nói, "Lần sau còn chọc Bổn cung tức giận, Bổn cung nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ." "Điện hạ. . . . . ." "Ngủ đi." Tô Hạo liền nằm nhoài trên người Trường Ninh mà ngủ, hai đệm vú mềm mại lót ở bên dưới thực sự thoải mái, nàng không cần rời đi, đương nhiên nàng cũng không còn khí lực để rời đi. Ngày hôm sau, Tô Hạo tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm ở tư thế nằm úp lúc trước, nhưng dưới thân đã không còn thấy bóng dáng Trường Ninh, đưa mắt ra chung quanh, rốt cục ở sau 12 tấm màn che, bên cạnh cửa sổ thấy được bóng dáng Trường Ninh. Nàng cũng chưa rửa mặt, chỉ khoác lên một bộ quần áo ngủ màu trắng, tóc đen thật dài khoác phía sau đầu, rủ xuống vài sợi tóc cùng lông mi thon dài đang nhiễm một màu hào quang, là màu của ánh sáng mặt trời. Tô Hạo rời giường , đi tới bên người Trường Ninh , nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Điện hạ. . . . . ." Trường Ninh vẫn chưa nhìn nàng, chỉ khẽ nói, "Ngươi đã tỉnh" , không đợi Tô Hạo đáp lại, lại nói, "Kỳ thực Phò mã phải đi, không đề phòng trực tiếp cùng Bổn cung nói thẳng, Bổn cung sẽ phái người đưa một đoạn đường, đều dùng tình cảm phu thê mà đáp lại." Tô Hạo vốn tưởng rằng sau một đêm an ủi, Trường Ninh đã tha thứ cho nàng, liền không nghĩ rằng vừa mới rời giường lại bị nhắc đến, oan ức từ phía sau ôm lấy Trường Ninh, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng lấp lóe, run giọng nói, "Không muốn. . . . . ." Cảm giác được hai vai Tô Hạo hơi run, Trường Ninh quay người, ôm Tô Hạo vào ngực, khẽ vuốt lưng nàng, không phát một tiếng động, một lát sau bỗng hỏi, "Thích không ?" Tô Hạo thấy hỏi, đầu tiên là không rõ, sau đó không khỏi đỏ lên mặt nhỏ, nhẹ giọng nói, "Yêu thích." Nói xong thẹn đem khuôn mặt nhỏ chôn thật sâu vào trong áo Trường Ninh. Trường Ninh cũng không dễ dàng như thế buông tha người trong lồng ngực, nghiêm mặt cố ý hỏi, "Thích gì?" Tô Hạo chung quy không phải người ngu dốt, nghẹn lời chốc lát, trả lời, ". . . . . . Yêu thích Điện hạ." Vẻ mặt lạnh lùng của Trường Ninh dần dần mất đi, trên mặt tràn một làn sóng, nụ cười ôn nhu, ôm chặt Tô Hạo một chút, ôn nhu nói, "Nơi đó bây giờ còn đau không?" Mặt Tô Hạo đỏ như trái táo đỏ, nhỏ giọng trả lời, ". . . . . . Còn có một chút điểm đau." "Này. . . . . . Tối hôm qua nhất định rất đau. . . . . ." "Ừ. . . . . ." Trường Ninh chuyển đề tài, "Không phải nói thích sao ?" Ý tứ, đau cũng thích ? Chung quy lại nàng lại đem câu chuyện lượn quanh trở về.... Lần này Tô Hạo thật sự đáp không lên lời, oán trách một tiếng, "Điện hạ!" Ngữ khí có chút tức giận. Trường Ninh cười ra tiếng, vỗ vỗ lưng Tô Hạo, "Được rồi, không đùa ngươi."

phò mã 16 tuổi